Giáp Văn
Tất cả cùng ngạc nhiên nhìn Sư Tử Mũi Nhỏ như muốn hỏi “Tại sao lại thế?”. Sư Tử Mũi To dừng suy luận, quay sang nhìn vợ hỏi (ra chiều phân vân lắm):
‘Làm sao em biết?’
Sư Tử Mũi Nhỏ đỏ mặt (hình như là thế, vì mặt Sư Tử Mũi Nhỏ có nhiều lông nên nhìn không rõ lắm), ngượng ngập nói:
Em...quê ở Hà Đông...vùng ấy nhiều ao hồ...có nhiều Chuồn Chuồn...nên em biết’.
(À... thì ra Sư Tử Mũi Nhỏ quê ở Hà Đông, đến bây giờ mọi người mới biết)
Sư Tử Mũi To lại hỏi tiếp (tất nhiên là hỏi Sư Tử Mũi Nhỏ):
‘Sao ao hồ lại liên quan đến Chuồn Chuồn?’
Sư Tử Mũi Nhỏ đáp:
‘Chuồn Chuồn đẻ trứng xuống nước. Trứng Chuồn Chuồn nở ra con Xin Tương, rồi Xin Tương lột xác để thành Chuồn Chuồn... Ở đây không có nước, nên không có Chuồn Chuồn’.
‘Con Xin Tương là con gì vậy em?’. Giật mình, Sư Tử Mũi To nhìn Sư Tử Mũi Nhỏ hỏi, mặt vẫn chưa hết vẻ phân vân.
‘Em cũng không biết. Nhưng ở quê em, ai cũng hát bài hát này:
"Con Xin Tương
Vượt qua tường
Đánh vỡ bát
Về mẹ tát
Khóc hu hu..."
Nghe đến đây, Sư Tử Mũi to thở dài lẩm bẩm:
‘Con Xin Tương là con gì thì ta cũng không biết. Nhưng nếu biết vượt qua tường, lại có mẹ nữa, thì chắc là có thật’. Rồi bỗng nhiên Sư Tử Mũi To quay sang Sư Tử Mũi Nhỏ nói như than trách:
‘Sao em không nói ngay từ đầu!’
‘Tại ...em ngượng’. Sư Tử Mũi Nhỏ cúi đầu khẽ đáp. Mặt đầy vẻ ngượng ngùng.
(À, thì ra Sư Tử Mũi Nhỏ xấu hổ, không muốn mọi người biết mình quê ở Hà Đông)
Sư Sử Mũi To định nói thêm gì đó nữa (chắc là định bảo Sư Tử Mũi Nhỏ lần sau đừng như thế nữa, vì chỉ tại xấu hổ không nói ra sớm mà bao người phải mất thời gian). Nhưng thấy có nhiều người quá, nên lại thôi (Sư Tử Mũi To lịch sự ghê cơ).
Im lặng...
Tất cả đều im lặng...
Thời gian cũng trôi đi trong im lặng. Mấy chú chim bay theo cổ vũ (hay tò mò, không biết nữa) cũng lặng yên không cười khúc khúc khích nữa.
Buồn rười rượi...
Chân ai tự nhiên cũng nhũn ra. Tất cả đều ngồi bệt xuống đất (tức là ngồi hẳn xuống đất, không có ghế hoặc chiếu gì hết). Không ai đứng nữa (vì ai cũng đã ngồi xuống đất rồi).
Gió cũng thôi không thổi nữa...
Nắng cũng thôi không vàng nữa...
Xa xa, ai đó đã bắc bếp thổi cơm. Khói lam chiều bay mờ bảng lảng...
Đàn bò cũng dừng không ăn chiều nữa (ăn tối thì đúng hơn), đang rục rịch trở về nhà.
Về nhà!
Nghĩ đến về nhà, chân mọi người (gồm Cún Đuôi Dài, Cún Đốm, Công Công Điệu Đàng, Ngựa Vằn, Gấu Mẹ, Gấu Con, Panda Bụng Bự, Vượn Anh, Vượn Còi, Vượn Em, Sư Tử (cả Mũi To lẫn Mũi Nhỏ)) lại nhũn ra thêm một lần nữa (thế là nhũn hai lần rồi). Nhìn xuống chân núi, mọi người thấy nhà mình chỉ to như cái gối (hoặc hai cái gối, tùy theo nhà của mỗi người to bé khác nhau).
Trời đã gần tối. Gió bắt đầu thổi to. Ai đó bắt đầu khóc thút thít thì phải.
Riêng Sư Tử Mũi To vẫn chìm trong suy luận, miệng vẫn lẩm bẩm:
‘Ta đã tưởng là sẽ tìm ra Hai Cánh Rất Nhiều Chân ở trên núi, một phát hiện mới và rất quan trọng cho ngành sinh vật học....Không ngờ...’
Bỗng ai đó cất tiếng (hình như Vượn Anh thì phải, vì anh em nhà Vượn vẫn nổi tiếng thông minh trong những lúc như thế này):
‘Chỉ cần có hai cánh rất nhiều chân là được hả Bác?’
‘Ờ...ừ’, Sư Tử Mũi To ậm ừ trả lời.
‘Chỉ cần hai cánh rất nhiều chân...Vậy thì chúng ta sẽ làm Hai Cánh Rất Nhiều Chân. Thế là xong!’, Vượn Anh mạnh dạn đề nghị (bây giờ thì đã rõ là Vượn Anh nói rồi).
Mắt Sư Tử Mũi To sáng lên, rồi bỗng nhiên lại không sáng nữa, nói như than:
‘Nhưng mà bằng cách nào?’
‘Mình sẽ lấy lá quấn lại, rồi dán hai cánh, rất nhiều chân vào. Thế là xong!’.
‘Ồ, đúng vậy. Thế mà ta không nghĩ ra’. Sư Tử Mũi to nói, hai mắt lại sáng rực lên (sáng hơn tất cả những lần trước, và không tắt nữa).
‘Nào, các bạn trẻ. Hãy đi kiếm lá cây về đây. Chúng ta hãy cùng làm Hai Cánh Rất Nhiều Chân!’, Sư Tử Mũi To dõng dạc hô (ra lệnh thì đúng hơn). Rồi quay sang phía Sư Tử Mũi Nhỏ, Sư Tử Mũi To thì thầm:
‘Đưa thành tựu khoa học kĩ thuật vào cuộc sống, quả thực cũng không khó lắm!’
Sư Tử Mũi Nhỏ (giờ đã hết ngượng ngùng) đưa mắt nhìn chồng đầy ngưỡng mộ. Đôi mắt long lanh như biết nói (lúc nào cũng thế).
Tất cả mọi người (gồm Cún Đuôi Dài, Cún Đốm, Công Công Điệu Đàng, Ngựa Vằn, Gấu Mẹ, Gấu Con, Panda Bụng Bự, Vượn Anh, Vượn Còi, Vượn Em và cả Sư Tử Mũi To lẫn Mũi Nhỏ) đều sướng như phát điên. Tất cả lại đồng thanh hát vang:
‘Hai Cánh Rất Nhiều Chân! Hai Cánh Rất Nhiều Chân!’
Mấy chú chim đi theo cổ vũ (hay tò mò, không biết nữa) cũng hòa nhịp reo hò theo “Hai Cánh Rất Nhiều Chân” ầm vang một góc cây (nhưng mà nghe không được rõ lắm, vì tiếng chim líu ríu, rất khó nghe). Có một chú mải reo hò quá, trượt chân suýt ngã (nguy hiểm quá!).
Mọi người lại tản ra bốn phía. Anh em nhà Vượn lại đi về phía Đông (vì họ vẫn đứng gần chỗ này nhất). Công Công và Ngựa Vằn lại đi về phía Tây (lý do cũng như vậy. Gấu Mẹ và Panda Bụng Bự lại oẳn tù tì. Lần này thì Panda thắng nên chọn đi về phía Bắc (vì Panda đã thuộc hết đường ở phía này rồi). Gấu Mẹ và Gấu Con đi về phía Nam (vì không còn chỗ nào khác để đi). Chị em Cún lại đi vòng quanh (vì hai chị em tin rằng lá cây vẫn rụng vòng quanh). Riêng Sư Tử Mũi To và Sư Tử Mũi Nhỏ đứng giữa chờ kết quả (bây giờ không cầm vợt nữa, chỉ đứng không thôi).
(còn nữa)