Thứ Sáu, 15 tháng 5, 2009

Lên núi bắt chuồn chuồn (P9)

Giáp Văn

Loáng một cái, tất cả đã mang về biết bao nhiêu là lá. Xanh, đỏ, vàng đều có hết. Sư Tử Mũi To chọn hai cái lá đẹp nhất, một cái màu đỏ, một cái màu vàng ra để làm Hai Cánh Rất Nhiều Chân. Bác giảng giải:

‘Đầu tiên phải cuộn lại để làm thân’.

Nhưng thử mấy lần mà Sư Tử Mũi To vẫn chưa cuộn lại được. Nếu được đằng đầu thì lại hỏng đằng đuôi (và ngược lại, khi được đằng đuôi thì lại hỏng đằng đầu). Cuối cùng, Gấu Mẹ phải ra tay giúp Sư Tử Mũi To (vì Gấu Mẹ khéo tay hơn) thì mới được (tức là cuộn được cả đằng đầu lẫn đằng đuôi ấy mà). Chỉ có điều, cứ mỗi khi Gấu Mẹ buông tay thì chiếc lá lại bung ra. Tất cả mọi người (gồm Cún Đuôi Dài, Cún Đốm, Công Công Điệu Đàng, Ngựa Vằn, Gấu Mẹ, Gấu Con, Panda Bụng Bự, Vượn Anh, Vượn Còi, Vượn Em, Sư Tử Mũi To và Mũi Nhỏ) đều loay hoay thử mấy lần mà vẫn chưa được. Đang lúc vẫn chưa biết xoay sở thế nào thì bỗng nhiên Ngựa Vằn lên tiếng:

‘Em...em có nhiều lông dài...’.

Mọi người cùng ngẩng lên, ngạc nhiên nhìn chị Ngựa. Ở đây ai chẳng có nhiều lông. Mà lông của ai cũng dài nữa!

‘Nhưng lông của em dài nhất... Ý em nói là lông đuôi của em dài nhất’. Chị Ngựa nói như thể thanh minh.

‘Vâng, lông đuôi của chị dài nhất thì đã sao nào?’. Ai đó lên tiếng, có vẻ hơi bực bội.

‘Lông đuôi của em dài nhất. Vậy có thể nhổ lông đuôi của em. Quấn.... quấn quanh Hai Cánh Rất Nhiều Chân... thì sẽ không bị tuột’.

‘Ồ...Đúng là như vậy!’.

Tất cả lại cùng ồ lên sung sướng (một lần nữa). Panda Bụng Bự và Vượn Anh không kìm chế được liền nhảy đến hôn chị Ngựa đánh chụt một cái (tất nhiên là vào má, mỗi người một bên). Sư Tử Mũi To cũng định làm thế, nhưng nghĩ thế nào lại thôi. Bác đi ra phía sau đuôi chị Ngựa, đưa tay định nhổ lông đuôi chị thì bỗng nhiên chị Ngựa Vằn phẩy đuôi, ngại ngùng nói:

‘Bác nhổ ít thôi nhé. Em đau...’

‘Ừ, ta chỉ nhổ hai cái thôi. Lông đuôi em dài, nên mỗi Hai Cánh Ránh Nhiều Chân chỉ cần một sợi là đủ’. Sư Tử Mũi to an ủi chị Ngựa. Rồi trong khi nhẹ nhàng vuốt đuôi chị, bác nhổ lấy hai sợi dài nhất. Mắt chị Ngựa hình như dơm dớm nước... Có hai giọt nước mắt to (vì mắt chị Ngựa to) nhẹ lăn trên má chị. Chắc tại chị đau.

Sau khi đã nhổ được lông đuôi chị Ngựa Vằn rồi, Sưu Tử Mũi To liền đưa cho Gấu Mẹ. Liền sau đó, Gấu Mẹ dùng lông đuôi (tất nhiên là của chị Ngựa Vằn) quấn qua quấn lại quanh hai chiếc lá (đã cuộn tròn cả hai đầu từ ban nãy) đỏ và vàng rất nhiều lần. Chẳng mấy chốc, hai chiếc lá đã thành hai tấm thân tròn trịa rất đẹp. Nhưng chúng không có cánh, cũng chẳng có chân!

Sư Tử Mũi To cầm hai chiếc lá đã cuộn tròn giơ lên cao ngắm nghía, rồi buột miệng khen:

‘Đẹp. Đẹp lắm! Bây giờ chúng ta làm hai cánh cho Hai Cánh Không Chân’.

‘Làm cánh? Làm thế nào để làm cánh cho Hai Cánh Không Chân bây giờ?’, gần như tất cả đều thốt lên cùng lúc.

‘Ừ nhỉ, làm thế nào bây giờ nhỉ?’, Sư Tử Mũi To trầm ngâm tự hỏi.

May quá lúc ấy Công Công Điệu Đàng tiến lên và khẽ khàng nói:

‘Hãy nhổ lông của em’.

Mọi người còn đang ngạc nhiên, chưa hiểu đầu cua tai nheo thế nào thì chị Công lại nói tiếp:

‘Lông của em không dài, nhưng to và đẹp. Vậy hãy nhổ lông của em làm cánh cho Hai Cánh Không Chân’.

Tất cả lại cùng ồ lên sung sướng. Panda Bụng Bự và Vượn Anh không kìm chế được liền nhảy đến hôn chị Công đánh chụt một cái (tất nhiên là vào má, mỗi người một bên). Sư Tử Mũi To cũng định làm thế, nhưng nghĩ thế nào lại thôi. Bác đi ra sau đuôi chị Công, định nhổ lông đuôi của chị. Mắt chị Công hình như dơm dớm nước. Chị định nói gì đó nhưng lại thôi không nói nữa... Chờ một lát vẫn không thấy Sư Tử Mũi To động tĩnh gì, chị định cất tiếng hỏi thì đúng lúc ấy, Sư Tử Mũi To đi vòng ra phía trước chị, nói:

‘Lông đuôi của em dài quá, không làm cánh cho Hai Cánh Không Chân được. Có lẽ, ta phải nhổ lông cổ của em thôi’.

Chị Công bỗng òa khóc. Nhưng chỉ một lát, chị gạt nước mắt, nói:

‘Vâng, bác cứ nhổ đi’.

Ai cũng chăm chú nhìn vào cổ chị Công, rồi lại sờ tay lên cổ mình, và ai cũng cảm thấy ái ngại thay cho chị.

Thấy thế, Sư Tử Mũi To đưa tay nhẹ nhàng vuốt cổ chị Công rồi nói nhỏ:

‘Ta chỉ nhổ hai cái...à, không... bốn cái thôi. Mỗi Hai Cánh Không Chân chỉ cần hai cái lông của em là đủ’.

Nói rồi bác nhẹ nhàng nhổ bốn chiếc lông cổ của chị công. Dưới nắng chiều, cả bốn chiếc đều ánh lên xanh biếc, tuyệt đẹp. Mọi người nhìn bốn chiếc lông của chị trầm trồ khen ngợi không ngớt. Riêng chị Công thì chỉ im lặng. Có hai giọt nước mắt nhỏ (vì mắt chị Công nhỏ) nhẹ lăn trên má chị... Chắc tại chị đau.

Gấu Mẹ gắn hai chiếc lông của chị Công lên mình của Hai Cánh Không Chân màu vàng, rồi lại gắn tiếp lên Hai Cánh Không Chân màu đỏ. Nhưng mỗi lần Gấu Mẹ buông tay ra thì hai chiếc lông của chị Công lại rơi lả tả, không sao giữ yên trên mình Hai Cánh Không Chân được. Chị bối rối đưa mắt nhìn nhìn Sư Tử Mũi To. Sư Tử Mũi To ái ngại đưa mắt nhìn đuôi chị Ngựa. Mọi người cũng ái ngại đưa mắt nhìn theo. Chị Ngựa mắt đã ướt như sắp khóc, nhưng vẫn cam đảm nói:

‘Bác cứ nhổ lông đuôi em nữa đi. Em không sao đâu’.

Thế là, Sư Tử Mũi To lại đi ra phía sau, nhẹ nhàng vuốt đuôi chị Ngựa rồi nhổ thêm hai chiếc lông đuôi chị nữa. Hai giọt nước mắt to (vì mắt chị Ngựa to) nhẹ lăn trên má chị... Chắc tại chị đau.

Với hai chiếc lông đuôi của chị Ngựa, Gấu Mẹ cột chặt (cột rất nhiều vòng) hai chiếc lông cổ của chị Công vào mỗi Hai Cánh Không Chân (màu đỏ và vàng). Xong rồi, chị đưa cho Sư Tử Mũi To xem. Sư Tử Mũi To lắc qua lắc lại, hai cánh vẫn bám thật chặt, không rơi ra như trước nữa. Bác hài lòng giơ cả Hai Cánh Không Chân lên cao cho mọi người xem. Dưới ánh nắng chiều muộn, Hai Cánh Không Chân ánh lên màu xanh biếc tuyệt đẹp. Sư Tử Mũi To đặt tên cánh hướng về phía mặt trời là Hoàng Hôn (vì bây giờ là buổi chiều), cánh hướng về phía bên kia là Bình Minh (vì bây giờ vẫn là buổi chiều). Ai nấy đều trầm trồ khen ngợi không ngớt (tức là khen Hai Cánh Không Chân đẹp và khen Sư Tử Mũi To đặt tên hay ấy mà).

(còn nữa)