Thứ Năm, 7 tháng 5, 2009

Lên núi bắt chuồn chuồn (P7)

Giáp Văn

Cả đoàn quay đầu ngược trở lại, hướng về phía ngọn núi sau nhà Sư Tử Mũi To. Anh em nhà Vượn nhanh chân vọt lên trước dẫn đầu. Tiếp theo là chị em Cún Đốm và Cún Đuôi Dài. Tiếp nữa là Công Công Điệu Đàng, Ngựa Vằn rồi Panda Bụng Bự và Gấu Mẹ, Gấu Con. Sau cùng là Sư Tử Mũi To và Sư Tử Mũi Nhỏ cùng nhau sánh bước. Mấy chú chim đang nói chuyện ban nãy (thực ra đã thôi không nói chuyện nữa, chỉ đứng trên cây nghiêng đầu chăm chú nhìn tất cả mọi người) cũng bay theo cổ vũ (hoặc tò mò, không biết nữa). Sư Tử Mũi To quay sang âu yếm nhìn Sư Tử Mũi Nhỏ, nói nhỏ nhưng giọng đầy tự hào:

‘Chuồn Chuồn ở trên núi. Ứng dụng thành tựu khoa học kĩ thuật vào cuộc sống, quả thật cũng không khó lắm’.

Sư Tử Mũi Nhỏ cũng đưa mắt âu yếm nhìn chồng đầy ngưỡng mộ. Đôi mắt long lanh như biết nói.

Cả đoàn vừa đi vừa hát. Chị Ngựa Vằn còn xung phong cõng Cún Đốm và Gấu Con. Hai chị em ngồi trên lưng chị Ngựa, nhìn đoàn người (chính là đoàn các con vật trong gia đình thú cưng ấy mà) háo hức tiến về phía núi (cả hai chị em đều chưa được lên núi bao giờ) mà lòng vui như chảy hội. Không kiềm chế được, cả hai cứ chốc chốc lại phải hát riêng một câu gì đấy (hoặc bài nào đấy, không nhớ nữa).

Đường lên núi cũng có chút gập ghềnh, nhưng không ai thấy như vậy cả (vì tất cả đều hăng hái bước, không ai nhìn xuống đất nên không thấy gập ghềnh, trừ chị Ngựa). Gió mát hây hây. Nắng vàng như đổ mật trên đường. Cây cối đung đưa như hòa theo nhịp hát. Mấy chú chim đang chuyện trò ban nãy cũng vẫn bay theo cổ vũ (hay tò mò, không biết nữa). Ngoại trừ Sư Tử Mũi To và Sư Tử Mũi nhỏ chậm rãi bước phía sau mỉm cười mãn nguyện (và Gấu Con, Cún Đốm thỉnh thoảng hát riêng một câu) thì tất cả đều vừa đi vừa đồng thanh hát “Hai Cánh Rất Nhiều Chân! Hai Cánh Rất Nhiều Chân!” ầm vang suốt cả đoạn đường. Riêng Công Công Điệu Đàng thỉnh thoảng còn dừng lại múa một bài. Chị ấy múa đẹp ơi là đẹp!

Chẳng mấy chốc cả đoàn (gồm Vượn Anh, Vượn Còi, Vượn Em, Công Công Điệu Đàng, Ngựa Vằn (cõng Gấu Con và Cún Đốm ở trên lưng), Gấu Mẹ, Panda Bụng Bự và Sư Tử cả Mũi To lẫn Mũi Nhỏ) đã lên đến đỉnh núi. Cả đoàn dừng chân, đứng nhìn nắng chiều vàng rực rỡ. Đây (chỗ này này) là mây trắng lờ lững trôi. Xa xa (ở chỗ kia kìa) là thảm cỏ xanh mướt và mấy chú bò (bây giờ trông chỉ to như Cún Đốm) đang mải mê ăn trưa (hay ăn chiều, sẽ hỏi lại sau cho rõ). Mấy chú chim bay theo cổ vũ (hoặc tò mò, không biết nữa) cũng dừng bay, đậu xuống cành cây chăm chú theo dõi.

Sư Tử Mũi To hắng giọng, dõng dạc nói:

‘Nào các bạn trẻ! Hãy chia ra bốn phía Đông Tây Nam Bắc tìm bắt Chuồn Chuồn. Nên nhớ, đây là ứng dụng thành tựu khoa học kĩ thuật vào cuộc sống. Rất quan trọng! Hai Cánh Rất Nhiều Chân!’

Tất cả lại cùng hô to “Hai Cánh Rất Nhiều Chân!” (ba lần tất cả) rồi túa ra bốn phương (chính là bốn phía Đông, Tây, Nam, Bắc mà Sư Tử Mũi To đã nói). Anh em nhà Vượn đi về phía Đông (vì họ đứng gần phía này nhất). Công Công và Ngựa Vằn đi về phía Tây (lý do cũng như thế). Gấu Mẹ và Panda oẳn tù tì. Gấu Mẹ thắng nên chọn đi về phía Nam (Gấu Con tất nhiên là đi theo Gấu Mẹ). Panda đi về phía Bắc (vì chẳng còn hướng nào khác để đi). Chị em Cún thì đi vòng quanh (vì hai chị em tin rằng Chuồn Chuồn thích bay vòng quanh). Riêng Sư Tử Mũi To và Sư Tử Mũi Nhỏ đứng giữa cầm vợt chờ kết quả (thực ra thì chỉ Sư Tử Mũi To chờ kết quả, còn Sư Tử Mũi Nhỏ chỉ muốn đứng cạnh Sư Tử Mũi To thôi).

Một hồi trôi qua... Hai hồi trôi qua... Rồi ba hồi trôi qua mà vẫn chưa ai bắt được Chuồn Chuồn. Nói đúng ra thì chưa ai nhìn thấy Chuồn Chuồn. Ai cũng vừa tìm vừa lẩm bẩm “Hai Cánh Rất Nhiều Chân” (lẩm bẩm luôn mồm, không lúc nào nghỉ). Nhưng chẳng tìm thấy ai (hay cái gì) có hai cánh rất nhiều chân cả. Có người (hoặc cái gì đó) có hai cánh, nhưng lại không có rất nhiều chân. Có người (hoặc cái gì đó) có rất nhiều chân thì lại không có hai cánh. Có người (hoặc cái gì đó) không có cánh mà cũng chẳng có chân. Thế có chán không cơ chứ!

Trời bắt đầu ngả về chiều muộn mà vẫn chưa có ai nhìn thấy Chuồn Chuồn, chứ đừng nói gì đến bắt. Mấy chú chim bay theo cổ vũ (hoặc tò mò, không rõ nữa) bắt đầu thì thầm bàn tán và cười khúc khích. Chị em nhà Cún đi vòng quanh mãi, chóng hết cả mặt nên ngồi nghỉ mệt. Những người khác cũng trở về (và cũng ngồi nghỉ mệt như thế). Tất cả đều lấm tấm mồ hôi trên trán. Dáng dấp và điệu bộ thì vô cùng thất vọng và mệt mỏi. Tất cả (gồm Cún Đuôi Dài, Cún Đốm, Công Công Điệu Đàng, Ngựa Vằn, Gấu Mẹ, Gấu Con, Panda Bụng Bự, Vượn Anh, Vượn Còi và Vượn Em) cùng nhìn Sư Tử Mũi To như dò hỏi (Sư Tử Mũi Nhỏ không nhìn Sư Tử Mũi To, mà nhìn mọi người, nên không được tính). Trong khi đó, Sư Tử Mũi To vẫn ngồi bóp chán suy luận, miệng nói ra thành tiếng:

‘Chuồn Chuồn bay cao... Núi cũng cao... Vậy Chuồn Chuồn phải ở trên núi...’

Sư Tử Mũi To cứ suy luận như thế mãi (có lẽ phải đến mười lần). Mọi người (gồm chị em nhà Cún, anh em nhà Vượn, mẹ con nhà Gấu, Công Công, Ngựa Vằn, Panda Bụng Bụ và Sư Tử Mũi Nhỏ, nói gộp lại như thế cho gọn) im lặng chờ đợi (chờ Sư Tử Mũi To suy luận ấy mà). Ai cũng hồi hộp theo dõi từng cử chỉ của Sư Tử Mũi To mà hồi lâu vẫn chưa thấy có kết quả.

Bỗng nhiên Sư Tử Mũi Nhỏ ngập ngừng nói:

‘Trên núi...không có Chuồn Chuồn’.

(còn nữa)