Giáp Văn
Nói rồi bác tiến ra phía cửa, cầm lấy dụng cụ bắt Chuồn Chuồn (chính là cái vợt mà anh Vượn Anh và Panda Bụng Bự đã chuẩn bị ban nãy ấy mà) rồi đi ra ngoài. Mọi người cũng đi ra theo bác, vừa đi vừa đồng thanh hát to "Hai Cánh Rất Nhiều Chân! Hai Cánh Rất Nhiều Chân!" (hát đi hát lại rất nhiều lần).
Cả đoàn tiến ra bãi cỏ trước cửa nhà. Cỏ non xanh mướt. Một làn gió lướt nhẹ đến bên đuôi chị Công đùa giỡn. Những bông hoa nhỏ li ti màu trắng, màu vàng tuyệt đẹp nhẹ nghiêng khuôn mặt tròn trĩnh e thẹn trong ánh nắng chiều rực rỡ. Mấy chú chim đang trò chuyện trên cây (ở gần đấy) liền dừng lại không nói nữa, nghiêng đầu nhìn đám đông đang đồng thanh hát "Hai Cánh Rất Nhiều Chân! Hai Cánh Rất Nhiều Chân!" ra vẻ ngạc nhiên lắm. Quang cảnh trước bãi cỏ náo nhiệt như đang có hội.
Sư Tử Mũi To đang dẫn đầu cả đoàn (gồm Cún Đuôi Dài, Cún Đốm, Công Công Điệu Đàng, Ngựa Vằn, Gấu Mẹ, Gấu Con, Panda Bụng Bự, Vượn Anh, Vượn Còi, Vượn Em và Sư Tử Mũi Nhỏ) bỗng nhiên dừng lại đưa mắt nhìn quanh. Mọi người liền ngừng hát, dừng lại, đưa mắt nhìn Sư Tử Mũi To như dò xét ... Sư Tử Mũi To tiến thêm vài bước nữa rồi lại dừng lại, nghiêng đầu ra chiều suy nghĩ. Cả đoàn cũng tiến theo vài bước, rồi cũng dừng lại, ngơ ngác nhìn bác. Thế rồi Sư Tử Mũi To đi vòng quanh bãi cỏ. Một vòng... Hai vòng... Rồi ba vòng... Cả đoàn (gồm Cún Đuôi Dài, Cún Đốm, Công Công Điệu Đàng, Ngựa Vằn, Gấu Mẹ, Gấu Con, Panda Bụng Bự, Vượn Anh, Vượn Còi, Vượn Em và Sư Tử Mũi Nhỏ) cũng đi vòng quanh bãi cỏ theo. Một vòng... Hai vòng... Rồi ba vòng. Không ai nói một lời nào. Bỗng nhiên Sư Tử Mũi To quay đầu lại, buồn bã nói:
'Ứng dụng thành tựu khoa học kĩ thuật vào cuộc sống, quả thật không dễ'.
Cả đoàn ngẩn ra nhìn nhau, rồi lại nhìn Sư Tử Mũi To, không hiểu bác ta nói gì. Như đoán được ý mọi người, Sư Tử Mũi To nhắc lại:
'Ứng dụng thành tựu khoa học kĩ thuật vào cuộc sống, quả thật không dễ', rồi thở dài. Khuôn mặt bác không còn tròn trịa như trước nữa (đúng hơn là dài thuỗn ra) và trông có vẻ đăm chiêu lắm.
Tất cả đều im lặng.
Tất cả vẫn in lặng.
Cún Đốm bé nhất đoàn nên đi sau cùng. Thấy mọi người dừng lại lâu quá mà không thấy ai nói gì, tưởng là đã bắt được Chuồn Chuồn rồi, liền lách lên phía trên hỏi:
'Chuồn Chuồn đâu hả Bác?'
Sư Tử Mũi To cúi đôi mắt cận thị buồn rười rượi nhìn Cún Đốm, buồn bã nói (rất nhỏ):
'Ta cũng không biết'.
Mọi người như không tin vào tai mình, tròn mắt nhìn Sư Tử Mũi To (có người còn tròn cả mồm nữa). Có người còn đưa tay lên giụi mắt nhìn cho rõ xem có phải Sư Tử Mũi To đang đứng đó không (người tròn mồm thì không đưa tay lên giụi mắt, mà đưa tay lên bịt mồm). Cuối cùng, Cún Đốm ngạc nhiên hỏi:
'Bác không biết Chuồn Chuồn ở đâu thật ạ?'
'Ừ, ta không biết. Sách không nói nên ta không biết'.
Tất cả cùng nhìn nhau, ngẩn tò te. Ừ nhỉ! Biết Chuồn Chuồn ở đâu mà đi bắt bây giờ!
Không khí buồn bã chán nản bao trùm khắp cả bãi cỏ (bao trùm lên cả mấy cái cây gấn đó nữa, nơi có mấy chú chim đang nghiêng đầu chăm chú nhìn cả đoàn ấy). Đến như Sư Tử Mũi To, người được mệnh danh là biết tuốt, còn không biết Chuồn Chuồn ở đâu thì biết làm thế nào bây giờ!?
Ai cũng buồn, nhưng có lẽ Cún Đuôi Dài là buồn hơn cả. Cún Đuôi dài cứ tưởng bắt được Chuồn Chuồn mang về thả cho bay cao (ngày nào cũng thả cho bay cao) là trời sẽ nắng (tức là ngày nào trời cũng sẽ nắng). Cún Đuôi Dài (cả Cún Đốm nữa) thích trời nắng lắm. Nhưng bây giờ không bắt được Chuồn Chuồn, trời sẽ không nắng nữa. Vì thế Cún Đuôi Dài buồn lắm (cả Cún Đốm cũng buồn lắm). Cố dấu hai giọt nước mắt sắp trào ra, Cún Đuôi Dài đưa mắt nhìn xa xăm, lẩm bẩm:
'Bay cao thì nắng. Bay cao thì nắng. Bay cao...
A... Bay cao!' Cún reo lên, mừng rỡ. Đuôi Cún cuống quýt khua khoắng loạn xạ. Hướng về phía Sư Tử Mũi To, Cún nói như hét:
'Bác ơi bay cao!'
Sư Tử Mũi To mặt vẫn đăm chiêu, đưa đôi mắt buồn buồn rưi ruợi (vẫn buồn từ ban nãy) nhìn Cún Đuôi Dài (mặt bác ta vẫn chưa tròn trở lại thì phải), nói với Cún mà như nói với chính mình:
'Ừ, bay cao... bay cao thì sao nào? Bay cao thì sao nào? Ứng dụng thành tựu khoa học kĩ thuật vào cuộc sống, quả thật không dễ'.
'Chuồn Chuồn bay cao...Nghĩa là Chuồn Chuồn ở trên cao...Nghĩa là Chuồn Chuồn ở trên núi... Vì núi ở trên cao!', Cún Đuôi Dài hổn hển nói một mạch.
Đôi mắt cận thị của Sư Tử Mũi To lại bừng sáng lên một lần nữa (mỗi khi mắt bác sáng lên là bác lại sắp có phát minh gì đấy). Hướng về phía đám đông, bác dõng dạc nói:
'Ta nghĩ ra rồi. Chuồn Chuồn phải ở trên núi'. Rồi quay sang Cún Đuôi Dài, bác nói:
'Cảm ơn cháu đã cho ta một gợi ý rất quan trọng'. Rồi quay lại phía mọi người, bác nói tiếp:
'Còn bây giờ, tất cả chúng ta cùng lên núi. Chuồn Chuồn ở trên núi! Hai Cánh Rất Nhiều Chân!'
Cả đoàn như thể vỡ òa, lại đồng thanh hát vang (đúng hơn là hét vang) "Lên núi! Lên núi! Hai Cánh Rất Nhiều Chân! Hai Cánh Rất Nhiều Chân!"
(Sau đấy một lúc thì chỉ hát Hai "Cánh Rất Nhiều Chân! Hai Cánh Rất Nhiều Chân!" cho đỡ dài)
(còn nữa)