Một lúc lâu sau, khi cả nhà vẫn còn say sưa với niềm vui giải quyết được một vấn đề khoa học quan trọng liên quan đến nhiều ngành khoa học thì Cún Đốm bỗng nhiên nói:
‘Chị ơi, ăn sáng’.
Mọi người ngạc nhiên nhìn nhau, rồi nhìn ra ngoài trời, thấy nắng vàng rực rỡ, rõ ràng không còn là buổi sáng nữa. Như hiểu ý, Cún Đuôi Dài giải thích:
‘Cứ khi nào đói là em Cún Đốm lại bảo thế, bất kể đó là sáng, trưa, hay tối’.
Mọi người lại ồ lên ngạc nhiên. Sư Tử Mũi To xem đồng hồ rồi bảo:
‘Bây giờ đã quá trưa rồi. Cún Đốm đòi ăn sáng là phải’.
Rồi nhìn sang Sư Tử Mũi Nhỏ, bác chậm dãi nói (không dấu được vẻ tự hào):
‘Hôm nay tôi vừa giải quyết được một vấn đề khoa học quan trọng liên quan đến nhiều ngành khoa học. Kết quả này rất đáng khích lệ. Nên hôm nay chúng ta mời cả nhà ở lại ăn trưa. Tiện thể bàn xem còn vấn đề khoa học quan trọng nào khác cần giải quyết nữa không (sau đó bác đính chính là công lao không phải của một mình bác, mà Cún Đốm cũng góp một phần quan trọng).
Sư Tử Mũi Nhỏ nhìn chồng đầy ngưỡng mộ, rồi quay sang mọi người (gồm tất cả những người đến nhà Sư Tử Mũi To ban nãy) nói:
‘Tất nhiên rồi. Hôm nay các cháu ở lại ăn trưa với hai bác nhé!’
Tất cả đều vui vẻ nhận lời (đúng ra là rất vui vẻ nhận lời). Gấu Mẹ xuống bếp giúp Sư Tử Mũi Nhỏ chuẩn bị bữa trưa. Vượn Anh, Vượn Còi, Vượn Em cũng hăng hái giúp đỡ (vừa giúp vừa nhảy nhót, lần này thì cả Vượn Còi, Vượn Em cũng nhảy nhót, nên mấy lầm suýt làm vỡ hết bát đĩa!). Panda Bụng Bự thì dọn bàn ăn. Sư Tử Mũi To đeo lại kính cho trang trọng, rồi say sưa giảng cho chị em Cún nghe về phát minh khoa học quan trọng của mình (chính là Chuồn Chuồn bay cao thì nắng ấy mà!). Ai cũng khen bác Sư Tử Mũi to đọc nhiều hiểu rộng, quả xứng danh là bác học của của nhà.
Bữa trưa đã chuẩn bị xong. Bàn ăn cũng đã sẵn sàng. Sư Tử Mũi To liền ngừng giảng giải, hỏi chị em nhà Cún:
‘Các cháu có hiểu bài không?’
Rồi không chờ chị em Cún trả lời, bác bảo:
‘Bây giờ chúng ta tạm nghỉ. Mời cả nhà ra ăn trưa’.
Tất cả cùng ngồi vào bàn. Bữa ăn vui như chưa bao giờ vui như thế. Mọi người vừa ăn vừa bàn tán về phát minh khoa học vĩ đại của bác Sư Tử Mũi To (vẫn là Chuồn Chuồn bay cao thì nắng ấy mà!). Và ai cũng tự hào thấy mình có đóng góp một phần vào phát minh khoa học vĩ đại ấy. Mà sự thật thì đúng là như vậy. Này nhé, nếu Cún Đuôi dài không đọc sách thì sẽ không gặp được câu ai hay cái gì gì đó bay thấp thì mưa, như thế sẽ không tự hỏi “Ai bay cao thì nắng?”, mà như thế Cún sẽ không đi hỏi chị Công. Mà nếu không đi hỏi chị Công thì sẽ không sang nhà chị Ngựa. Nếu không sang nhà chị Ngựa thì sẽ không sang nhà Gấu Mẹ, Gấu Con. Không sang nhà Gấu Mẹ, Gấu Con thì sẽ không sang nhà Panda Bụng Bự. Không sang nhà Panda Bụng Bự thì sẽ không sang nhà Vượn. Không sang nhà Vượn thì sẽ không sang nhà Sư Tử Mũi To. Không sang nhà Sư Tử Mũi To thì sẽ không có câu hỏi của Cún Đốm. Không có câu hỏi của Cún Đốm thì Sư Tử Mũi to không phát hiện ra là sách viết thiếu. Không phát hiện ra sách viết thiếu thì không biết được Chuồn Chuồn bay cao thì trời sẽ nắng. Mà không biết được Chuồn Chuồn bay cao trời sẽ nắng thì sẽ không có phát minh khoa học rất vĩ đại này... Nhưng sau một hồi thảo luận, mọi người cũng đồng ý với nhau là Cún Đuôi Dài có công lớn nhất, chỉ sau công của bác Sư Tử Mũi To (như vậy thì phải là thứ hai chứ nhỉ), vì nếu Cún Đuôi Dài không đọc sách thì sẽ không gặp được câu ai hay cái gì gì đó bay thấp thì mưa, như thế sẽ không tự hỏi....(dài quá, không kể lại ở đây nữa!).
(còn nữa)