Chủ Nhật, 17 tháng 5, 2009

Lên núi bắt chuồn chuồn (P10)

Giáp Văn

Sau khi mọi người đã truyền tay nhau ngắm nghía Hai Cánh Không Chân rất lâu rồi, Sư Tử Mũi To mới nghiêm trang cất tiếng:

‘Bây giờ chúng ta sẽ làm rất nhiều chân cho Hai Cánh Không Chân’.

‘Làm chân... Làm chân như thế nào?’, mọi người gần như cùng lúc đồng thanh hỏi.

Không ai nghĩ ra câu trả lời. Cuối cùng, sau một hồi vò đầu bứt tai, Vượn anh lại nói:

‘Hãy lấy những cọng cỏ khô làm chân cho Hai Cánh Không Chân’.

‘Ồ...Đúng vậy!’. Mọi người lại cùng reo lên. Mắt Sư Tử Mũi To lại sáng lên một lần nữa (mỗi lần mắt bác sáng lên là bác lại sắp có một phát minh gì đấy, quan trọng lắm). Bác dõng dạc hô to:

‘Nào các bạn trẻ! Hãy đi về bốn phía Đông, Tây, Nam, Bắc để tìm chân cho Hai Cánh Không Chân!’

Mọi người cùng tản ra mỗi người một phương. Anh em nhà Vượn lại đi về phía Đông (vẫn vì họ đứng gần phía ấy nhất). Công Công và Ngựa Vằn lại đi về phía Tây (lý do cũng như thế). Gấu Mẹ và Panda Bụng Bự không oẳn tù tì nữa. Panda về phía Bắc (vì Panda đã thuộc hết đường ở phía ấy rồi). Gấu Mẹ và Gấu Con đi về phía Nam (vì Gấu Mẹ và Gấu Con cũng đã thuộc hết đường ở phía ấy). Chị em Cún lại đi vòng quanh (vì hai chị em vẫn tin rằng rất nhiều chân của Hai Cánh Không Chân chỉ vòng quanh ở đâu đây). Riêng Sư Tử Mũi To và Sư Tử Mũi Nhỏ thì đứng giữa chờ kết quả (mỗi người cầm một Hai Cánh Không Chân, Sư Tử Mũi To cầm Hai Cánh Không Chân màu đỏ, còn Sư Tử Mũi Nhỏ cầm Hai Cánh Không Chân màu vàng).

Loáng một cái, tất cả đã mang về rất nhiều cọng cỏ khô tuyệt đẹp để làm chân cho Hai Cánh Không Chân. Sư Tử Mũi To chọn những cọng cỏ đẹp nhất, màu vàng ươm và cứng cáp để làm chân (tất nhiên là cho cho Hai Cánh Không Chân rồi). Nhưng rất nhiều là bao nhiêu đây? Sau một hồi suy nghĩ, Sư Tử Mũi To quyết định rất nhiều là bốn. Vì Sư Tử Mũi To chưa nhìn thấy ai có nhiều hơn bốn chân bao giờ cả. Đến ngay như Sư Tử Mũi To (và cả Sư Tửu Mũi Nhỏ cùng những người khác nữa) cũng chỉ có nhiều nhất là bốn chân thôi (riêng chị Công thì chỉ có hai chân).

Gấu Mẹ cầm bốn cọng cỏ khô mà Sư Tử Mũi To đưa cho để làm chân cho cho Hai Cánh Không Chân. Bốn chân (tức là bốn cọng cỏ khô ấy mà) của Hai Cánh Không Chân được Sư Tử Mũi To đặt tên cho lần lượt cho là Đông, Tây, Nam, Bắc (vì tìm được ở bốn hướng Đông, Tây, Nam, Bắc). Nhưng cũng như lần trước (tức là giống như khi gắn cánh cho Hai Cánh Không Chân ấy mà), cứ mỗi khi Gấu Mẹ gắn chân cho Hai Cánh Không Chân thì chúng lại rơi ra, không có cách nào giữ được... Gấu Mẹ lại ái ngại nhìn Sư Tử Mũi To. Sư Tử Mũi To lại ái ngại nhìn đuôi chị Ngựa Vằn. Mọi người cũng ái ngại nhìn theo... Chị Ngựa lần này thì òa khóc (đúng hơn là khóc rất to). Nhưng sau một hồi chấn tĩnh, chị đến bên Sư Tử Mũi To nói:

‘Bác cứ nhổ lông đuôi em đi’. Nói xong, hai hàng nước mắt của chị lăn dài trên má (đúng hơn là chảy dài trên má), không sao ngăn được.

Sư Tử Mũi Nhỏ rút khăn mùi xoa đưa cho Sư Tử Mũi To. Bác đến bên chị Ngựa, nhẹ nhàng lau nước mắt cho chị. Sư Tử Mũi nhỏ thấy vậy, bâng quơ đưa mắt nhìn đi nơi khác. Xong rồi, Sư Tử Mũi To lại đi ra phía sau đuôi chị Ngựa, nhẹ nhàng vuốt đuôi chị, rồi nhổ thêm hai sợi lông nữa. Gấu Mẹ lại dùng hai chiếc lông này (tất nhiên là của chị Ngựa), khéo léo cột chặt những cọng cỏ xung quanh thân mình của Hai Cánh Không Chân. Chỉ một loáng, Hai Cánh Không Chân đã trở thành Hai Cánh Rất Nhiều Chân (đúng hơn là Hai Cánh Bốn Chân, nhưng Sư Tử Mũi To đã bảo là Hai Cánh Rất Nhiều Chân thì từ bây giờ Hai Cánh Bốn Chân sẽ là Hai Cánh Rất Nhiều Chân, vì Sư Tử Mũi To đã nói thì bao giờ cũng đúng). Xong rồi, Gấu Mẹ lại đưa cho Sư Tử Mũi To. Bác ngắm nghía một hồi, ra chiều hài lòng lắm, rồi giơ hẳn Hai Cái Rất Nhiều Chân lên cao. Dưới ánh nắng chiều, hai cánh của Hai Cánh Rất Nhiều Chân ánh lên rực rỡ, xanh biếc. Mỗi khi có làn gió nhẹ thổi qua là hai cánh của Hai Cánh Rất Nhiều Chân lại rung lên nhè nhẹ như muốn bay lên (tức là Bình Minh và Hoàng Hôn muốn bay lên ấy mà). Ai nấy đều trầm trồ khen ngợi không ngớt (khen nhiều thứ lắm, không kể ở đây vì sợ dài quá, kể đến khuya cũng không hết). Hai Cánh Rất Nhiều Chân, một có thân hình vàng ruộm (vì đựợc làm bằng chiếc lá màu vàng), một có thân hình đỏ rực (vì được làm bằng chiếc lá màu đỏ), với hai cánh màu xanh biếc (vì được làm bằng lông cổ chị Công) và bốn chân vàng ươm (vì được làm bằng bốn cọng cỏ khô lấy từ bốn hướng Đông, Tây, Nam, Bắc) dưới ánh nắng chiều hiện lên sống động và đẹp lộng lẫy không thể tả (dù đã cố gắng mấy lần nhưng vẫn không thể diễn tả được, nên không tả nữa).

Tất cả cùng hò reo vang rội. Cả mấy chú chim đi theo cổ vũ (hay tò mò, không biết nữa) cũng hò reo theo (nhưng giọng vẫn ngọng líu ngọng lô như ban nãy nên nghe không rõ lắm). Một chú reo to quá trượt chân suýt ngã (nguy hiểm quá!). Ai cũng vui mừng vì cuối cùng thì cả gia đình nhà thú cưng (gồm Cún Đuôi Dài, Cún Đốm, Công Công Điệu Đàng, Ngựa Vằn, Gấu Mẹ, Gấu Con, Panda Bụng Bự, Vượn Anh, Vượn Chị, Vượn Em, Sư Tử Mũi To và Sư Tử Mũi Nhỏ) cũng có được Hai Cánh Rất Nhiều Chân.

Mọi người vui quá, cứ chuyền tay nhau ngắm nghía Hai Cánh Rất Nhiều Chân mãi, rồi bàn tán xem Hai Cánh Rất Nhiều Chân nào đẹp hơn (thực ra là đẹp bằng nhau) mà quên mất là trời sắp tối. Cuối cùng, Sư Tử Mũi To phải lên tiếng:

‘Hỡi các bạn trẻ! Chúng ta đã phát minh ra một thành tựu khoa học kĩ thuật vô cùng vĩ đại. Bây giờ hãy cùng nhau đưa thành tựu khoa học kĩ thuật vĩ đại này về nhà!’

‘Về nhà! Về nhà!’, tất cả lại cùng hò reo sung sướng. Trời đã gần tối, được về nhà là thích nhất. Xa xa, khói lam chiều nhà ai đó cũng không còn bay nữa (chắc tại họ đã nấu cơm xong rồi). Đồng cỏ cũng không còn xanh nữa (vì trời đã gần tối nên đồng cỏ cũng tối theo). Mấy anh chị bò cũng không còn ở đó ăn tối nữa (vì đã về nhà và chuẩn bị đi ngủ rồi). Tất cả cùng thu xếp dụng cụ (chính là cái vợt bắt Chuồn Chuồn mà Sư Tử Mũi To cầm ban nãy) để xuống núi. Cún Đốm và Cún Đuôi Dài bé nhất nên được ưu tiên mỗi người giữ một Hai Cánh Rất Nhiều Chân. Cúm Đốm chọn Hai Cánh Rất nhiều Chân màu đỏ (vì Cún Đốm thích màu đỏ), còn Cún Đuôi Dài chọn Hai Cánh Rất Nhiều Chân màu vàng (vì Cún Đuôi Dài thích màu vàng). Xong rồi, cả đoàn (gồm Cún Đuôi Dài, Cún Đốm, Công Công Điệu Đàng, Ngựa Vằn, Gấu Mẹ, Gấu Con, Panda Bụng Bự, Vượn Anh, Vượn Còi, Vượn Em, Sư Tử Mũi To, Sư Tử Mũi Nhỏ và mấy chú chim đi theo cổ vũ (hay tò mò, không biết nữa)) xuống núi ra về. Sư Tử Mũi To cầm dụng cụ bắt Hai Cánh Rất Nhiều Chân (chính là cái vợt ấy mà) dẫn đầu, theo sau là Sư Tử Mũi Nhỏ và những người còn lại (gồm Công Công Điệu Đàng, Ngựa Vằn, Gấu Mẹ, Panda Bụng Bự, Vượn Anh, Vượn Còi, Vượn Em). Riêng Cún Đốm, Cún Đuôi Dài và Gấu Con còn bé nên Được Sư Tử Mũi To, Sư Tử Mũi Nhỏ và Ngựa Vằn cõng (Sư Tử Mũi To cõng Cún Đốm, Sư Tử Mũi nhỏ cõng Cún Đuôi Dài, Ngựa Vằn cõng Gấu Con). Mấy chú chim bay theo cổ vũ (hay tò mò, không biết nữa) cũng đi theo (đúng hơn là bay theo ở phía trên). Cả đoàn vừa đi vừa hát vang lừng. Ban đầu thì hát hơi dài: “Lên núi bắt Chuồn Chuồn! Lên núi bắt Chuồn Chuồn! Hai Cánh Rất Nhiều Chân! Hai Cánh Rất Nhiều Chân!”. Nhưng sau đấy thì chỉ hát “Hai Cánh Rất Nhiều Chân! Hai Cánh Rất Nhiều Chân!” cho gọn và dễ nhớ. Tiếng hát rền vang cả một đoạn đường dài.

(còn nữa)