Giáp Văn
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, trông thất vọng vô cùng. Đầu gối tự nhiên mỏi nhức, nhũn ra. Không ai bảo ai, tất cả cùng ngồi phệt xuốn sàn nhà. Cún Đuôi Dài hình như sắp khóc. Cún Đốm không ngồi nữa mà gục mặt nằm yên trên lưng chị Ngựa. Gấu Mẹ, Gấu Con, Panda Bụng Bự tựa lưng vào tường không nói lời nào. Công Công cũng vậy. Ngựa Vằn thì thở hắt ra phì phò, phần vì mệt, phần vì chán nản (đang ăn dở bữa sáng thì phải đi, lại chẳng được việc gì thì ai mà chẳng chán). Vượn Anh ủ rũ không nhảy nhót (mỗi khi buồn thì Vượn Anh lại thôi không nhảy nhót), Vượn Còi và Vượn Em thôi không gãi đầu (mỗi khi buồn thì Vượn Còi và Vượn Em lại thôi không gãi đầu)... Cuối cùng, để cho chắc chắn, Cún Đuôi Dài hỏi lại một lần nữa:
‘Bác có biết ai bay cao thì nắng không?’
Mọi người cùng đổ dồn ánh mắt về phía Sư Tử Mũi To chờ đợi... Có một con muỗi bay vo ve ở đâu đó quanh đây, ai cũng nghe rõ.
Sư Tử Mũi To bóp trán suy nghĩ một hồi, rồi đứng dậy tìm rất nhiều sách có tranh vẽ, rồi lại suy nghĩ. Mỗi động tác của Sư Tử Mũi To đều được mọi người (gồm có Cún Đuôi Dài, Cún Đốm, Công Công Điệu Đàng, Ngựa Vằn, Gấu Mẹ, Gấu Con, Panda Bụng Bự, Vượn Anh,Vượn Còi, Vượn Em, và bây giờ có thêm cả Sư Tử Mũi Nhỏ nữa) theo dõi chăm chú. Cuối cùng Sư Tử Mũi To buồn bã nói:
‘Ai bay cao thì nắng... Ta cũng không biết. Nhưng ta biết chắc chắn một điều: “Chuồn Chuồn bay thấp thì mưa”. Sách ta đọc có nói rõ như vậy. Nhưng sách ấy không nói ai bay cao thì nắng... Nên ta không biết’.
Im lặng bao trùm cả căn phòng. Con muỗi ở đâu đó hình như lại càng vo ve to hơn (thật là không lịch sự tí nào)... Bỗng Cún Đốm cất tiếng hỏi (Cún Đốm ít tuổi nhất, mà ít tuổi thì hay hỏi):
‘Chuồn Chuồn là ai hả Bác? Vì sao Chuồn Chuồn bay thấp thì lại nắng?’
‘Chuồn Chuồn bay thấp thì mưa, chứ không phải nắng. Em lại như thế nữa rồi. Học trước quên sau’, Cún Đuôi Dài gắt em.
Nhưng Sư Tử Mũi To thì không. Đôi mắt cận thị của bác bừng sáng. Bác nhảy thẳng đến chỗ chị Ngựa, bế thốc Cún Đốm lên, hôn lấy hôn để. Mọi người còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì đã nghe bác nói:
‘Cảm ơn cháu! Cảm ơn cháu! Không phải Chuồn Chuồn bay thấp thì nắng. Mà là Chuồn Chuồn bay cao thì nắng. Bác nghĩ ra rồi. Cả câu ấy (câu ở trong sách ấy mà) phải đọc là:
“Chuồn Chuồn bay thấp thì mưa
Chuồn Chuồn bay cao thì nắng
Chuồn Chuồn bay vừa thì râm”
Chuồn Chuồn bay cao thì nắng
Chuồn Chuồn bay vừa thì râm”
Chỉ tại sách viết thiếu nên Bác không hiểu hết. Cảm ơn cháu! Cảm ơn cháu.’
Tất cả đều ồ lên sung sướng. Không ngờ một vấn đề khoa học quan trọng liên quan đến nhiều ngành khoa học lại đơn giản như vậy. Xem ra cũng chỉ tại sách viết không rõ nên làm khổ mọi người. Chị Công thích quá múa một bài. Vượn Anh thích quá lại nhảy nhót liên hồi (khi vui Vượn Anh bao giờ cũng nhảy nhót), Vượn Còi và Vượn Em lại gãi đầu sồn sột (khi vui Vượn Còi và Vượn Em lại gãi đầu, sau đấy là chải tóc cho nhau). Panda Bụng Bự lại múa võ (khi vui thì Panda hay múa võ). Gấu Mẹ nhấc bổng Gấu con lên (làm Gấu con nhột kêu oai oái), hôn một cái rồi giậm chân tại chỗ mấy cái liền (khi vui quá hoặc khi bực quá (nhất là với Gấu Con) thì Gấu Mẹ lại giậm chân tại chỗ như thế) làm Gấu con sợ xanh mắt. Ngựa Vằn cũng nhảy nhót liên hồi (dùng cả bốn chân để nhảy nhé), Sư Tử Mũi To và Mũi Nhỏ vui sướng đứng ngồi không yên. Chưa bao giờ gia đình nhà thú cưng lại vui như vậy.
(còn nữa)